Quyết định và cảm nhận là hai khái niệm khác nhau. Điều này ai cũng biết nhưng biết chưa hẳn là thực sự nhận ra.
Ta có thể quyết định nhiều lần rằng mình không cần có ai ở bên. Nhưng chỉ khi thực sự cảm nhận cảm giác tuy đơn độc, trống trải nhưng không còn mong muốn tìm kiếm, không còn chờ đợi một ai đó đến bên mình, thì ta mới thực sự không cần. Lưu ý, không cần ở đây không có nghĩa là chối bỏ.
Tôi bắt đầu nhận ra cảm giác cô đơn, trống trải, muốn có một người bạn đồng hành kể từ năm lớp 10, lúc tôi học trường chuyên và đối mặt với nhiều áp lực mà không thể san sẻ cùng ai. Cảm giác đó tiếp tục theo tôi suốt hơn 10 năm. Nó hành tôi ra trò. Vì nó mà tôi có nhiều quyết định mang tính bước ngoặt. Nó đẩy tôi đến với nhiều bài học lớn.
Hôm nay, là một ngày mà tôi vừa trút khỏi một gánh nặng trong công việc. Tôi cho bản thân mình thời gian một mình để nghỉ ngơi và cân bằng. Cảm giác cô đơn, trống vắng xuất hiện thoáng qua khi tôi một mình. Nhưng tôi chợt nhận ra: trong cái cô đơn, trống vắng đó, tôi đã không còn cảm thấy nhu cầu tìm kiếm, kết nối, bầu bạn, gắn bó với một ai khác nữa.
Tôi đã nhận ra nhu cầu đó mất đi trong thời gian gần đây, nhưng phải đến khi cảm giác đơn độc, trơ trọi xuất hiện mà không làm giấy lên nhu cầu, sự thiếu thốn, mong đợi… thì tôi mới tự xác nhận với bản thân mình rằng cảm giác đó đã mất đi thật. Đơn độc và trống trải không có nghĩa là thiếu thốn.
Xin chào người bạn thiếu thốn! Cám ơn bạn rất nhiều!
– 5/11/2021 –
Để lại một câu trả lời