MỘT NGƯỜI THẦY

Ngôi nhà nhỏ xinh
Mảnh vườn lặng thinh
Chén trà, điếu thuốc
Gỉản đơn quê mình…

Cứ mỗi bình minh
Tay ai tận tình
Chuẩn bị điểm tâm
Thầy đi làm sớm…

Tuổi xuân vừa chớm
Học trò nghịch ngợm
Nhưng thầy lại thương
Chăm nom vườn ươm…

Phấn trắng bay lượn
Thầy giảng tự tin
Kí tự nhảy múa
Bảng đen đầy hình…

Em nhớ lời bình
Toán học không khó
Khi mình yêu nó
Chẳng còn gò bó!

Giờ học tự do…
Trò không chép bài,
Thầy không giáo án
Hình thức chẳng bàn!

Quan trọng là hiểu:
Bài tập nhiều kiểu
Ta nắm trọng tâm
Đề chi cũng chiều…

Lắm đứa học siêu
Vài đứa còn phiêu
Em là tiêu biểu.
Thầy không buông rơi!

Nhiều khi trở trời
Đầu đau rã rời
Cùng thầy làm toán
Tự dưng thảnh thơi…

Nay mai vào đời
Trò đi muôn nơi
Riêng thầy ở lại
Một tâm yêu nghề…

Bao năm như thế
Bao mùa như thế
Kể từ ngày đầu…
Nay thầy về quê…

– Du Li, 20/11/2012 –