Không có ai

Không ai nhắc em học
Chẳng ai cùng em chơi
Không ai chăm sóc em lúc ốm
Chẳng ai an ủi em khi buồn.
Không ai cả!
Nên em đừng đợi nữa!

Ai động viên em lúc nản?
Ai kéo em lên khi ngã?
Cổ vũ, chở che, quan sát…
Ai sẵn sàng bên em mọi lúc, mọi nơi?
Ai lấp được trong em khoảng trống?
Rất tiếc, chẳng có ai đâu!

Không ai vinh dự được trao trách nhiệm này
Không ai khác ngoài tôi!
(Bởi vì em là chính tôi)
Tôi không hứa sẽ làm đầy hố thẳm
Nhưng tôi hứa dẫn em tới miền sâu kì diệu.

– Du Li, 2012 –