Không ít lần tôi tự thấy mình đang lướt Facebook một cách vô định, tôi tự hỏi mình đang làm điều này để làm gì? Chợt nhận ra mình đang tìm kiếm thứ gì đó! Nhưng bởi vì không ý thức được rằng mình đang tìm kiếm điều gì nên tôi cứ lướt Facebook và tốn thời gian trong vô thức.
Mỗi khi tự mình dừng lại và hỏi bản thân câu hỏi: Tôi lướt Facebook để làm gì? Tôi đang tìm kiếm điều gì? Tâm trí tôi thường đưa ra những từ khóa cụ thể hơn để dẫn tôi đến gần hơn với thứ mà tôi đang muốn tìm. Có khi là một seri phim về tâm linh mà tôi đã dừng xem từ nhiều năm trước, có khi là âm nhạc của một nhạc sĩ nhưng mà tôi đã từng thích nhưng bỏ quên từ lâu, cũng có khi thứ Tôi cần tìm là những thông điệp từ Youtube chứ không phải Facebook.
Tôi nhận ra, để tìm kiếm điều gì đó, tôi cần phải tìm ở bên trong tôi trước. Tự YouTube và Facebook không thể hiện ra ngay thứ tôi đang cần tìm. Trước hết, tôi cần có chìa khóa để mở ra những thứ mà tôi muốn tìm kiếm. Những chỉ dẫn từ bên trong sẽ cho tôi các từ khóa – chính là chiếc chìa khóa để mở ra chính xác điều tôi cần. Cho nên tôi phải làm rõ với bản thân xem mình muốn tìm gì? Muốn kết nối với điều gì? Thời gian online của tôi nhờ vậy mà có ích hơn.
Tất nhiên để làm được như vậy tôi cần giữ cho mình sự quan sát về tính mục đích trong hoạt động truy cập thông tin trên internet. Nhận ra mình đang truy cập một cách vô thức hay có ý thức? Mục đích thực sự của tôi đằng sau việc này là gì?
Không chỉ là truy cập Internet, mở rộng ra với nhiều hoạt động khác trong cuộc sống, tôi đều có thể quay về bên trong để tìm cho mình sự chỉ dẫn, thay vì cứ cắm đầu cắm cổ mà làm, hoặc là ngẩn tò te – chẳng biết nên làm việc gì…
Thay vì cứ mãi nhìn quanh xem: Có điều gì bên ngoài khiến tôi hứng thú hay không? Có lẽ tôi nên tìm kiếm niềm vui từ bên trong. Ngồi tĩnh lặng và tự hỏi mình những câu hỏi như mình thực sự thích, muốn gì? Điều gì khiến mình hạnh phúc mỗi ngày?
Để lại một câu trả lời